Ấy là câu chuyện ngày 25 tháng 10 năm 1967.

Hôm ấy tôi đang ngồi thiền trong chùa Mạch Tà Nham (ghi chú: Pháp Sư là trụ trì của chùa này). Ðột nhiên dường như có tiếng ai gọi tên tôi, còn xô tôi về phía trước, lúc ấy tôi có hơi giống người ngà say, lâng lâng làm sao ấy, cũng chẳng hỏi nguyên do, cứ thế mà bước ra khỏi chùa. Trong ý thức tôi nghĩ: giờ đây cần phải qua núi Cửu Tiên ở huyện Ðức Hóa, tỉnh Phước Kiến dạo chơi (từ chùa Mạch Tà Nham đến núi Cửu Tiên ở huyện Ðức Hóa ước chừng 200 cây số) cứ thế bước đi, suốt dọc đường không hề cảm thấy mệt nhọc, cũng không thấy đói bụng, miệng khát thì nốc vài ngụm nước suối, cũng chẳng biết đi được bao lâu rồi, hầu như không hề ngủ nghỉ qua, chỉ biết rằng lúc ấy đang tạnh ráo không mưa.

Ðúng vào lúc đang dấy lên đại cách mạng văn hóa bên Trung Quốc.

Khi tôi đến nơi cách núi Cửu Tiên, huyện đức Hóa không bao xa, đột nhiên thần trí tôi tỉnh trở lại, lúc ấy tôi nghe tiếng nói chuyện của nhóm người đi đường, biết được nay là ngày 25 tháng 10 thời kỳ cách mạng văn hóa, nơi nơi loạn lạc, dân chúng đợi ban đêm mới ra đường, tôi suy như vậy cũng không khác thường. Lúc ấy cũng 3 giờ khuya, trên đường tôi gặp một vị sư già, cách phục sức y áo giống như tôi vậy, chúng tôi vốn chưa quen biết, giữa đường gặp người đồng đạo, tự nhiên không hẹn mà cùng chấp tay xá nhau thi lễ.

Chúng tôi trao đổi nhau danh tự, vị sư bảo: "Tôi pháp hiệu Viên Quan, hôm nay chúng ta có duyên hội ngộ, chi bằng cùng đến núi Cửu Tiên dạo chơi được chứ?"

Do đi cùng hướng, tôi đồng ý ngay. Thế là vừa đi vừa chuyện trò, suốt câu chuyện dường như vị sư ấy thấu rõ rất nhiều chuyện quá khứ thầm kín của tôi, nói rất nhiều chuyện nhân quả, cũng y như chuyện thần thoại, câu chuyện dẫn đến trong đời này qua đến nguyên nhân tạo tác của đời trước, rồi đời trước nữa, rằng kiếp ấy tôi sinh ở đâu? Ở những nơi nào? Lúc nào? Làm những việc gì, nghe say mê quá, đến nay từng câu từng chữ một, tôi vẫn còn nhớ vanh vách. (Sau này tra cứu lại niên đại ấy, người tên họ ấy, nghề nghiệp ấy, phần mộ ấy, nhóm con cái ấy đều đúng cả).

Chân bước theo câu chuyện, bất giác tới chân núi Cửu Tiên không hay, đỉnh núi này có một động lớn, thờ tượng đức Di Lặc nên gọi là động Di Lặc là nơi chúng tôi muốn nhắm đến; tôi rất quen thuộc và rành đường lối đến động này. Nhưng mà khi lên đến nửa đường núi, hiện ra trước mắt tôi những cảnh tượng khác lạ, con đường đang đi này không phải là con đường của núi Cửu Tiên trước đây, đàng này đường lối được xây bằng những tảng đá lớn, lấp lánh ánh hào quang thật lạ, đi đến cuối nhìn lại đã không còn là động Di Lặc nữa, mà là một vùng trời đất khác rồi. Trước mắt tôi hiện ra ngôi chùa lớn trước nay chưa từng thấy, vô cùng tráng lệ so với cung điện ở Bắc Kinh còn hùng vĩ hơn nhiều. Hai bên ngôi chùa có 2 tòa bảo tháp, đi một lúc chúng tôi đã đến cổng lớn, cổng xây toàn bằng đá trắng, cửa cổng có tấm hoành phi to, trên ấy có viết mấy chữ tôi không biết nghĩa. Trước cổng có 4 vị Hòa Thượng, mình mặc áo tràng đỏ, lưng đeo đai vàng óng, tướng trang nghiêm, thấy hai chúng tôi đến cùng quỳ xuống đảnh lễ nghênh tiếp, tôi vội vàng đáp lễ lại, tôi lấy làm lạ, cách phục sức của Hòa Thượng nơi đây tôi chưa từng thấy. Có hơi giống các vị Lạc Ma Tăng, các vị ấy cũng mỉm cười lên tiếng: "Thế là đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh, rồi mời hai tôi vào trong".

Vào cổng, qua mấy cung điện, lạ thật, nhà cửa ở đây đều ánh ra tia sáng đẹp quá, hùng vĩ quá. Bên trong có một dãy hành lang, hai bên trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo màu sắc khác nhau, đi một lúc đến một tòa đại điện, trên điện có 4 chữ vàng lớn, lấp lánh tia sáng, không phải Hoa văn, cũng không phải Anh văn, tôi nhìn không hiểu mới hỏi sư Viên Quan về nghĩa 4 chữ ấy, Sư bảo là "Trung Thiên La Hán". Tôi thầm nghĩ, đã gọi La Hán, đây chắc là cảnh giới đạt được của những vị La Hán. Bước đến nơi đây, tôi rờn rợn cảm giác rằng vùng đất này hẳn không còn là thế giới Ta Bà chúng ta rồi. Ðến nay tôi còn nhớ được một chữ, còn 3 chữ kia không nhớ ra.

Lúc tôi gặp sư Viên Quan là 3 giờ khuya, nay đã hừng sáng rồi, bên trong và ngoài điện có vô số người ra vào, với các loại màu da: vàng, trắng, đỏ, đen, đều có đó; da vàng chiếm đa số, già, trẻ, trai, gái đều có. Quần áo rất lạ, thảy đều phát hào quang tụ năm tụ ba, có nhóm tập võ nghệ, có nhóm ca sang múa vũ, có nhóm đánh cờ, có nhóm ngồi thiền dưỡng thần, tất cả dù bận việc gì cũng ánh lên nét vui mừng, thấy chúng tôi đến đều lộ vẻ thắm thiết, mĩm cười gật đầu, nhưng vẫn không nói lời nào.

Vào trong đại điện, tôi lại thấy bốn chữ lớn khác, sư Viên Quan cho biết đó là bốn chữ "ÐẠI HÙNG BỬU ÐIỆN", từ trong có hai vị hòa thượng già ra đón chúng tôi. Tôi thấy một vị có râu trắng rất dài, một vị khác cũng già nhưng không râu, vừa gặp sư Viên Quan vội quỳ xuống lạy, hành đại lễ, La Hán ở Trung Thiên đối với sư Viên Quan mà kính trọng đến bậc ấy, thiết nghĩ Ngài chắc là bậc phi phàm lắm vậy. Lúc họ tiến dẫn chúng tôi vào phòng khách, tôi để ý bốn bên điện chỉ thấy khói hương lan tỏa, mùi thơm ngào ngạt, mặt đất đều trải bằng những phiến đá trắng bóng loáng. Ðặc biệt hơn, trong điện thờ không có một tượng Phật nào, mà phẩm vật cúng dường thì rất nhiều, hoa tươi từng đóa lớn như quả banh, đều tròn ung ủng, các kiểu, các dạng đèn treo màu sắc sặc sở, lóng lánh hào quang. Vào đến phòng khách, cụ hoà thượng chuyển hai ly nước từ tay tiểu đồng để mời chúng tôi, người tiểu đồng ấy đầu thắt hai bím, thân mang áo lục, lưng thắt đai vàng óng, trang phục như đạo đồng rất dễ thương. Nước trong ly trắng trong mát diệu, tôi uống nửa ly. Sư Viên Quan cũng nâng cốc, tôi uống rồi tinh thần tấn phát, khỏe hẳn người ra, mất hết cái mệt nhọc trong ngày.

Sư Viên Quan nói nhỏ bên tai cụ Hòa Thượng cái gì đó, cụ bằng dặn tiểu đồng dẫn tôi đi tắm, tôi thấy một bồn nước bằng đồng trắng đựng đầy nước trong được sửa soạn từ lúc nào, tôi rửa mặt và tắm gội, rồi lại được trao cho bộ áo hòa thượng màu xám lam tinh khiết mới toanh. Tắm xong tinh thần thư thái hẳn lên, tôi thầm nghỉ: "Hôm nay tôi nhất định đã vào cảnh Thánh rồi, lòng mừng khấp khởi khó mà thí dụ cho được".

Về lại phòng khách, tôi vội đến trước Hòa Thượng quỳ lạy ba lạy, xin được chỉ dạy. Tôi hỏi về tương lai của Phật giáo Trung Quốc ra sao? Vị Hòa Thượng này không nói một tiếng, chỉ thấy nhấc cây bút chấm mực viết trên giấy tám chữ: "PHẬT TỰ TÂM TÁC, GIÁO DO MA CHỦ". Hòa Thượng trao giấy cho tôi, hai tay tôi tiếp nhận, nhưng chẳng hiểu gì về ngụ ý của tám chữ nầy. Vị Hòa Thượng khác giải thích cho tôi biết: "Với tám chữ nầy để ngang đứng, đứng ngang, trái phải, phải trái, trên dưới, dưới trên, chữ cuối lại tách ra, đọc thành ba mươi sáu câu sẽ hiểu được tình hình Phật giáo từ nay đến trăm năm sau, nếu mà lại đem ba mươi sáu câu ấy diễn dịch thành tám trăm bốn mươi câu, có thể thấu được tiến trình Phật giáo thế giới từ nay đến khi Phật giáo diệt độ mới thôi. Sư Viên Quan cho biết 840 câu này, cần thời cơ chín mùi đã, mới công bố được, nay chỉ nên tuyên bố ngầm như vậy, 8 chữ nầy hóa ra 840 câu, mỗi câu đều khác, giải thích tình huống Phật Giáo Trung Quốc sau nầy.

Tôi loay hoay sắp:

- Phật Tự Tâm Tác, Giáo Do Ma Chủ

- Phật Giáo Tự Chủ, Ma Tâm Do Tác

- Tác Tâm Tự Phật, Chủ Do Ma Giáo v...v...

nhiều lắm, nhưng tôi vẫn không hiểu và chưa chắc chắn cách sắp nầy là đúng, Thiện Tri Thức nào biết cùng sắp thử. Sắp một hồi vị Hòa Thượng bảo tôi nên vô phòng nghỉ ít lâu, tiểu đồng dẫn tôi vào phòng chẳng thấy đôn đệm đâu cả, chỉ có hai ghế dựa trên trải nhiểu, đoạn rất sang, quí, tôi lên đấy tĩnh toạ. Thoáng cái cả người tôi nhẹ bổng lên thoải mái, thư thái vô cùng, tôi không còn biết tôi đang ở đâu nữa. Thế rồi nghe tiếng sư Viên Quan gọi tôi, tôi vội vã đi xuống, chạy ra khỏi phòng. Sư nói với tôi: "Bây giờ tôi đưa ông đến Trời Ðâu Suất, đảnh lễ Bồ Tát Di Lặc và sư phụ của ông là Hư Vân Lão Hòa Thượng nhé", tôi mừng quýnh và nói: "A Di Ðà Phật hay quá, cám ơn Ngài quá". Rời đại điện tôi định giả từ hai vị Hòa Thượng nơi đây, nhưng sư Viên Quan ngăn lại: "Không cần, không cần, thì giờ không bao nhiêu", thế là tôi biết lần đi nầy là đến cung Trời Ðâu Suất.

Nguyên tác: Pháp sư Khoan Tịnh

Lược thuật: Lưu Thế Khoa

Việt dịch: Hữu Từ, Tâm Hảo



Có 1 phản hồi đến “Trên Đường Gặp Kỳ Duyên Bồ Tát Quán Âm Dẫn Vào Thánh Cảnh”

  1. Câu chuyện bao nhiêu phần trăm là thật...Và có chút hư cấu nào không? Và sao cứ phải là câu trả lời đúng?

Câu hỏi ngẫu nhiên:    =  (Nhập số)  

Tags

Những bài viết nên xem:

 
 
 

Trang nhà không giữ bản quyền. Mọi hình thức sao chép đều được hoan nghênh.

Thư từ, bài vở đóng góp xin gửi về email:linhsonphatgiaocom@gmail.com