Nếu người mắc bệnh quá nặng thì phải cảnh sách họ rằng: “ Lại còn việc gì vướng mắc nữa không ?”. Giả như còn việc gì vướng mắc ở trong lòng thì phải giúp họ tháo gỡ, giảng cho họ hiểu, sớm phá trừ hoài nghi của họ để tránh làm trở ngại việc vãng sanh Tây phương. Nếu người bệnh không có việc gì vướng mắc thì chỉ hỏi qua một lần, về sau không nên hỏi nữa để người bệnh không bị phân tâm mà quên mất chánh niệm. Phải nên chú ý !

Nếu người bệnh có tâm ngờ rằng tuy tâm họ niệm Phật, nhưng thời gian không còn nhiều; lại sợ tội nghiệp của họ rất nặng, chẳng biết có được vãng sanh không …thì người trợ niệm phải nói với họ rằng: “Phát tâm niệm Phật, sớm muộn gì thì vấn đề ấy cũng không có trở ngại, nhưng điều tối quan trọng là từ lúc phát tâm cho đến khi lâm chung đều lấy tâm bất thối làm chuẩn. Ngay cả người sắp cận kề bên cái chết, sau khi được thiện hữu khai thị, họ mới hiểu được mà phát tâm niệm Phật thì đó cũng là điều rất tốt.

Trong kinh, đức Phật dạy: “Người thường ngày tạo tội rất nhiều, lại rất nặng, đến khi lâm chung, nhờ thiện hữu khai thị mới phát tâm niệm Phật thì cũng được vãng sanh Tây phương”.

Trong kinh lại chép: “Niệm một câu A Di Đà Phật thì tiêu trừ được 80 ức kiếp tội nặng sanh tử”. Cho nên, việc phát tâm niệm Phật và thời gian không còn dài hoặc tội nghiệp rất nặng. Tất cả không nên nghi ngờ, chỉ cần bạn nhất tâm niệm Phật và quyết chí nguyện cầu sanh về Tây phương, đến lúc mạng chung, nhất định tự mình thấy Phật A Di Đà đến tiếp dẫn vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.

Nếu người bệnh có tâm luyến ái quyến thuộc, tài sản, thì người trợ niệm liền phải nói với họ rằng: “Con người trong thế giới chúng ta rất khổ sở. Già cũng khổ, bệnh cũng khổ, sắp chết cũng khổ… Các thứ khổ sở nói không thể hết ! Còn người ở thế giới Cực lạc Tây Phương rất an lạc, không già, không bệnh và không chết. những sự an lạc ấy thật vô lượng vô biên ! Nếu bạn muốn cầu sanh về Tây Phương để cứu độ quyến thuộc sanh về Tây phương cùng hưởng thọ sự an lạc, nhưng trong tâm bạn có sự luyến ái đến quyến thuộc sanh về Tây phương cùng hưởng thọ sự an lạc, nhưng trong tâm bạn có sự luyến ái đến quyến thuộc và tài sản thì sẽ trở ngại cho việc vãng sanh. Vậy bạn phải mau mau buông bỏ tất cả, nhất tâm niệm Phật để tự mình sanh về Tây phương trước. Nếu sanh về Tây phương rồi thì có đạo lực thần thông, nương theo nguyện lực mà trở lại để độ những người thân thuộc của mình được sanh về Tây phương, làm pháp thuộc của Phật A Di Đà, mãi mãi hưởng thọ an vui. Từ nay trở đi, nếu có tâm nghĩ tới quyến thuộc và tài sản thì bạn phải tự trách mình: Thế giới Ta Bà là khổ sở, thế giới Tây phương có sự an lạc như thế ! Tại sao mình phải điên đảo, luyến ái quyến thuộc và tài sản, làm chướng ngại đến con đường vãng sanh của mình; lại bị mê lầm, quyến thuộc đời đời kiếp kiếp không được cứu độ. Sau đó, phải nhất tâm niệm Phật cầu sanh về Tây Phương Cực Lạc”.

Người bệnh nếu có tâm ngờ rằng tự mình niệm Phật rất nhiều, nhưng tại sao không thấy Phật, lại ngờ rằng tự mình đến lúc mạng chung, chẳng hay Phật A Di Đà có đến rước hay không … thì người trợ niệm phải nói với họ rằng: “Phàm hiện tại có được thấy Phật hay không là đều không liên quan”. Giả như hiện tại không thấy Phật, nhưng đến lúc lâm chung, nhất định sẽ thấy Phật. Điều rất quan trọng là câu A Di Đà Phật, mỗi niệm phải hiện tiền. Đến lúc mạng chung, Phật A Di Đà tự nhiên ở trong tâm niệm niệm Phật của bạn hiển hiện ra mà tiếp dẫn. Bạn cũng ở ngay trong tâm niệm niệm Phật ấy theo Phật về Tây Phương Cực Lạc, Bạn phải để tâm niệm Phật, nhất thiết không nên nghi ngờ. Giả như tâm ngờ phát sanh thì tâm bạn có sự ngăn cách với tâm Phật A Di Đà, tự mình không được vãng sanh Tây phương. Nếu bạn không sanh lòng nghi ngờ, nhất tâm niệm Phật thì tâm bạn cùng với tâm Phật A Di Đà cảm ứng đạo giao, nhất định vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc, mảy may không nên nghi ngờ. Nên biết người lúc lâm chung thấy Phật đến tiếp dẫn khi sớm, khi muộn. Thấy trước một – hai ngày, hoặc một vài tiếng đồng hồ, vài phút, vài giây …đều bất đồng. Nếu chậm nhất là sát na sau cùng khi người mạng chung – lúc thần thức sắp lìa khỏi xác, Phật mới ứng theo niệm mà hiện đến tiếp dẫn. Lúc Phật hiện ra là lúc hành giả thấy Phật và vãng sanh về Tây phương.

Người bệnh ban đêm, ban ngày, lúc tĩnh tâm niệm Phật, hoặc ở trong mộng niệm Phật, nếu thấy cảnh ác, nghe tiếng ác rồi sanh lòng sợ hãi, làm trở ngại đến chánh niệm thì người trợ niệm phải nói với họ rằng: “Những cảnh ác, tiếng ác này đều do oan gia từ nhiều kiếp trước cho đến nay bị bạn giết hại. Chúng biết bạn phát tâm niệm Phật, quyết định vãng sanh Tây Phương Cực Lạc, cho nên các cảnh hung ác hiện ra để tâm bạn sợ sệt và ngăn ngại không cho bạn niệm Phật vãng sanh về Tây phương. Tâm bạn không nên sợ hãi, không nên nhìn, không nên nghe chúng. Phải chuyên tâm dốc ý vào câu A Di Đà, niệm niệm chí thành khẩn thiết, không nên có một mảy may nào gián đoạn thì các thứ ma quỷ oan trái kia không có chỗ để nương tựa nữa, thế là chúng tự nhiên lui mất thôi !”

Có người thấy quyến thuộc của mình đã qua đời như ông bà, cha mẹ … đến tiếp dẫn thì phải hiểu rằng ông bà, cha mẹ … ấy đều là quỷ thần trong ba đường địa ngục, ngạ quỷ và súc sanh biến hóa ra lôi dắt bạn vào trong đó chịu khổ. Bạn không nên quan tâm đến họ, chuyên nhất vào câu A Di Đà Phật, niệm niệm không dừng thì những ông bà, cha mẹ … do quỷ thần biến hóa ra đó tự nhiên sẽ không còn; hoặc trông thấy nào là trời, thần đến tiếp dẫn bạn sanh về cõi trời hay làm thần thuyết thì bạn càng phải nên thận trọng. tâm niệm của bạn không nên để mảy may nào khuấy động, chỉ có Phật A Di Đà cõi Tây phương ở ngay trong tâm niệm thanh tịnh của bạn niệm Phật mà hiện đến tiếp dẫn, nhưng bạn phải theo Phật để vãng sanh. Rất nên chú ý !


Tác giả: Pháp sư Thế Liễu

Dịch giả: Thích Thiện Phước




Có phản hồi đến “Phá Trừ Nghi Chướng ”

Câu hỏi ngẫu nhiên:    =  (Nhập số)  

Tags

Những bài viết nên xem:

 
 
 

Trang nhà không giữ bản quyền. Mọi hình thức sao chép đều được hoan nghênh.

Thư từ, bài vở đóng góp xin gửi về email:linhsonphatgiaocom@gmail.com