Hôm nay, Ngọc Hằng cùng em gái đi dự tiệc cuối năm rất lớn của trường y tổ chức dành cho tất cả các y bác sĩ.Tiệc khá đông người toàn hội tụ những tinh hoa trí tuệ trong ngành y cùng về đây gặp nhau với nhiệm vụ chữa bệnh chăm sóc, cứu người. Những món ăn chiêu đãi có đầy đủ chay mặn và ăn chay đang trở nên phổ biến nên các buổi tiệc đều có món chay giúp Ngọc Hằng và em gái cảm thấy thoải mái do cả hai chị em đều ăn chay trường. Bỏ chiếc áo blouse trắng thường nhật ở phòng khám hay bệnh viện, cả một rừng người đủ các màu sắc dễ thương trở lại cuộc sống đời thường không vướng bận âu lo.
Xem thêm:
Phật Giáo Trong Y Khoa Ở Hoa Kỳ
Vừa về đến nhà, Ngọc Hăng lại nhận tin dữ nhờ tư vấn bệnh cho người thân của bạn, nghe nói bị ung thư máu và đang mang thai. Ngọc Hằng làm việc tại khoa chữa trị các bệnh về huyết học và ung thư nên hàng ngày luôn tiếp xúc các bệnh nhân như vậy. Tuy nhiên, không biết dạo này có chuyện gì mà Ngọc Hằng liên tục nhận được thông tin bệnh hiểm nghèo từ người thân, bạn bè ở Việt Nam nhờ giúp đỡ, tư vấn.
Mỗi lần gặp một trường hợp như vậy là Ngọc Hằng suy tư khá nhiều. Quả thật với các bệnh hiểm nghèo, nhất là ung thư, cần có cả một hệ thống trợ giúp đi theo từ kiểm tra huyết học, kiểm tra hình ảnh, làm sinh thiết với những chẩn đoán rất đa dạng nên giúp bác sĩ đưa ra kết quả chính xác với các phát đồ điều trị có sẵn. Thêm vào đó, trong những trường hợp cần thiết khó khăn luôn có cả một nhóm bác sĩ cùng gặp nhau hội chẩn tránh rủi ro hay sai lệch khi điều trị. Đằng sau đó là hệ thống trợ giúp về thuốc men, ủng hộ tinh thần cho cả bệnh nhân và người nhà, kiểm tra theo dõi chặt chẽ và bệnh nhân luôn biết mình đang được điều trị như thế nào.
Ngược lại, khi tư vấn bệnh cho bạn bè và người thân ở Việt Nam, hầu như những điều này là không có. Tất cả đều chỉ tuân mệnh theo bác sĩ, hồ sơ bệnh án không được cung cấp hay cho bản copy để lưu giữ, chỉ nghe tường thuật kể lại sự tình. Mỗi khi Ngọc Hằng hỏi các xét nghiệm chẩn đoán, quá trình phát đồ điều trị, kết quả nếu có, mọi người đều ngơ ngác không biết gì và có khi bảo rằng nghe bác sĩ nói ung thư cần chữa trị. Đó là chưa nói nhiều người không có khả năng tiếp cận được với những xét nghiệm hay thuốc men điều trị đúng nghĩa,lại khá tốn kém nên nghe đến bệnh là cả thân thâm rụng rời, tán gia bại sản chỉ vì chữa trị nhưng không biết kết quả sẽ đi về đâu.
Một đôi lần Ngọc Hằng giải thích trước với bạn bè và nhờ họ cố gắng yêu cầu hoặc hỏi kết quả những thứ có thể để xem nên khuyên nhủ thế nào. Tuy nhiên, rất nhiều lần đều thất bại vì họ không có, không thể làm và chuyện được giải thích chỉ dẫn là rất hiếm ngoài những toa thuốc đủ kiểu dù nhiều thứ không cần thiết. Có khi những xét nghiệm chẩn đoán cơ bản không có nhưng hóa trị, xạ trị đã được đưa vào người vô tội vạ rồi. Có khi Ngọc Hằng biết việc điều trị là sai, giải thích cho bạn bè nhưng không ai dám đến thắc mắc với bác sĩ vì sợ sẽ không được chữa trị, bỏ rơi. Nhiều khi nghĩ rất thương và tội nghiệp cho những bệnh nhân như vậy nhưng lực bất tòng tâm đành thuận theo duyên nguyện cầu mà thôi.
Tình hình bệnh tật đang gia tăng theo tốc độ ô nhiễm môi trường, các độc chất bị hấp thụ từ thức ăn, con người vì lợi ích riêng không chừa bất cứ thủ đoạn tàn độc nào, môi trường sống ngày càng trở nên tồi tệ nên bệnh hiểm nghèo, nhất là bệnh ung thư cứ phát triển theo cấp số nhân. Ung thư có nhiều dạng và giai đoạn, không phải là một bản án tử thần như mọi người vẫn tưởng. Nhìn bệnh nhân và người thân bị đủ thứ bệnh, Ngọc Hằng thấy mình may mắn vì lúc nào cũng vui khỏe. Ngọc Hằng rất mong là sẽ có đủ thời gian để viết thật nhiều bài viết giải nghi những vấn đề bệnh cung cấp thông tin đến cho mọi người, giúp các bệnh nhân ở Việt Nam tự làm chủ chính mình, bớt khổ sầu lo nghĩ. Đây là một dự án Ngọc Hằng ấp ủ từ lâu nhưng đến giờ vẫn chưa đủ duyên thực hiện.
Điều duy nhất Ngọc Hằng luôn khuyên bệnh nhân và người thân hãy cố gắng bình tĩnh, sống vui khỏe, giữ tâm an vui sẽ giúp chống chọi với bệnh tật rất cao. Tâm có vững mạnh thì cả hệ thống trong người sẽ tốt hơn, đừng tự xa lánh mình và hãy cố gắng chăm sóc bản thân mình, chăm sóc người thân của mình khi bị bệnh trong tình thương. Nghĩ đến những điều này làm Ngọc Hằng nhớ đến câu chuyện "Đức Phật Thăm Tỳ Kheo Bị Bệnh Như Thế Nào?" Cầu mong cho ác nghiệp gieo thành nghiệp đến cho bệnh nhân và người thân sẽ được hóa trừ. Kính mong các bạn hãy nghĩ đến nhân quả trả vay để hành động cho đúng đắn vì "Phàm làm việc gì, trước hãy nghĩ đến hậu quả của nó." Nam Mô Tầm Thinh Cứu Khổ Cứu Nạn Linh Cảm Quán Thế Âm Bồ Tát!
"Đức Thế Tôn Chánh đẳng Chánh giác sau khi thành đạo, vì muốn độ người nên an trú tại thành Xá Vệ. Chư Thiên, nhân loại cung kính cúng dường, tôn trọng tán thán, danh tiếng vang khắp mười phương, mọi loài đều xem Ngài như bậc tối thắng trong các bậc xứng đáng được cúng dường. Chúng sinh nào cầu phước đức, Ngài ban cho phước đức. Chúng sinh nào cầu trí tuệ, Ngài ban cho trí tuệ. Chúng sinh nào khổ não, Ngài làm cho an lạc. Ngài vì chư Thiên, nhân loại mà mở cửa cam lồ. Thế nên, 16 nước lớn tại cõi Thiên Trúc lúc bấy giờ không nước nào là không ngưỡng mộ phục tùng. Những ai tự thân chứng kiến được cách an trú của Phật thì đều hiểu rằng đó là cách an trú của chư Thiên, là cách an trú của Phạm Thiên, là cách an trú của Hiền Thánh, là cách an trú cao quý nhất, là cách an trú với trí tuệ tuyệt vời, được hòan toàn tự tại, vô ngại. Thế nên, Đức Như Lai an trú tại thành Xá Vệ.
Thế rồi một hôm, Phật bảo A Nan:
- Ông hãy khóa cửa phòng lại rồi đi với ta, Như Lai muốn đi thăm viếng chỗ ở của chư Tăng.
A Nan đáp:
- Lành thay, bạch Thế Tôn!
Rồi thầy khóa cửa phòng lại đi theo sau Phật, Thế Tôn đi đến một căn phòng bị hư nát, thấy có một Tỷ kheo đang lâm bệnh, nằm trên phân tiểu, không thể đứng dậy nổi, Phật liền nói:
- Này Tỷ kheo! Bệnh tình của ông như thế nào? Cơn đau tăng hay giảm?
- Bạch Thế Tôn! Cơn đau chỉ có tăng chứ không giảm.
- Hôm nay có ăn được không?
- Dạ thưa không được, bạch Thế Tôn!
- Hôm qua ăn có được không?
- Dạ thưa không được, bạch Thế Tôn!
- Hôm kia ăn có được không?
- Cũng không được, bạch Thế Tôn! Con không được ăn nay đã 7 ngày.
- Có thức ăn mà không ăn được hay không có thức ăn nên không ăn?
- Không có thức ăn, bạch Thế Tôn!
- Ở đây có Hòa thượng của ông không?
- Không có, bạch Thế Tôn!
- Có các Hòa thượng khác không?
- Không có, bạch Thế Tôn!
- Có thầy Giáo thọ của ông không?
- Không có, bạch Thế Tôn!
- Có các thầy Giáo thọ khác không?
- Cũng không có, bạch Thế Tôn!
- Phòng bên cạnh không có Tỷ kheo nào sao?
- Bạch Thế Tôn! Vì con bị bệnh hôi thối, nên họ đã dời đi nơi khác, do đó, con cô độc đau khổ lắm, bạch Thế Tôn! Con cô đơn lắm. Bạch Thiện Thệ!
- Ông đừng sầu não nữa, Ta sẽ giúp đỡ ông. Này Tỷ kheo! Hãy lấy y phục đưa đây, ta sẽ giặt cho.
Khi ấy, A Nan bạch với Phật:
- Bạch Thế Tôn! Y của Tỷ kheo bệnh để đó con giặt cho!
- Vậy ông giặt y đi, để Ta xối nước cho.
Thế rồi, A Nan đem y của bệnh nhân ra giặt, còn Thế Tôn thì xối nước. Khi giặt xong, thầy đem đi phơi nắng, rồi thầy bồng Tỷ kheo bệnh đặt nằm trên một tấm ra ở chỗ đất trống, lau chùi phân uế, lại đem giường gối và các vật bất tịnh ra ngoài phòng, rưới nước trong phòng, quét dọn sạch sẽ, dùng khăn lau lau sàn nhà, giặt giũ giường nệm, vá lại ghế dây, rồi đem chúng đặt vào chỗ cũ. Tiếp đến, thầy tắm rửa cho Tỷ kheo bệnh sạch sẽ, rồi bồng thầy đặt nằm lại trên giường. Khi ấy, Thế Tôn dùng bàn tay mềm mại, sắc vàng óng ánh được kết tinh bằng vô lượng công đức xoa trên trán Tỷ kheo, và hỏi:
- Cơn đau của ông tăng hay giảm?
- Bạch Thế Tôn, nhờ ơn Thế Tôn dùng bàn tay đặt trên trán con, nên mọi thống khổ đều tiêu tan hết.
Bấy giờ, Thế Tôn bèn tùy thuận thuyết pháp khiến thầy sinh tâm hoan hỷ. Rồi Thế Tôn tiếp tục thuyết pháp làm cho thầy đạt được pháp nhãn thanh tịnh.
Sau khi Tỷ kheo khỏi bệnh, Thế Tôn bèn đi đến chỗ đông đủ các Tỷ kheo, trải tọa cụ ngồi, rồi đem sự việc trên trình bày lại đầy đủ với các Tỷ kheo. Đoạn, Ngài hỏi thầy Tỷ kheo ở phòng bên cạnh là ai, thì vị ấy đáp:
- Chính là con đây, bạch Thế Tôn!
Do vì thái độ thờ ơ của thầy đối với người bệnh, nhân cơ hội này, Phật muốn nhắc nhở các Tỷ kheo cần phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau nên ngài nói với Tỷ kheo:
- Này các Tỷ kheo! Những người đồng hạnh với các ông bị đau ốm, các ông không săn sóc cho nhau thì ai săn sóc? Các ông mỗi người đều khác họ, khác nhà, vì niềm tin mà bỏ nhà xuất gia, sống không nhà, đều cùng một họ Sa môn Thích tử, đồng tu phạm hạnh, nếu không săn sóc lẫn nhau thì ai săn sóc? Này các Tỷ kheo!
Ví như các con sông Hằng, sông Diêu Phù Na, sông Tát La, sông Mê Hê chảy vào biển cả, liền mất tên cũ mà hòa chung thành một hợp thể, gọi là đại dương. Các ông cũng như vậy, ai nấy đều bỏ họ cũ mà cùng chung một họ mới là Sa môn Thích tử. Các ông không săn sóc cho nhau thì ai sẽ săn sóc? Ví như các chủng tộc Sát lợi, Bà la môn, Phệ xá, Thủ đà la, mỗi người đều khác họ, rồi cùng vượt đại dương đi kinh doanh trên thương trường thì được gọi là người đi buôn trên biển..
Cũng như thế đó, các Tỷ kheo, các ông mỗi người đều khác họ, khác nhà, vì niềm tin, bỏ nhà xuất gia, sống không nhà, đều cùng một họ là Sa môn Thích tử, nếu không săn sóc lẫn nhau thì ai săn sóc? Từ nay về sau, nếy Tỷ kheo bệnh thì Hòa thượng bổn sư phải săn sóc. Nếu không có Hòa thượng bổn sư thì các Hòa thượng khác phải săn sóc. Nếu ai không săn sóc thì phạm tội Việt tì ni. Nếu có thầy Giáo thọ thì thầy Giáo thọ phải săn sóc. Nếu ai không săn sóc thì phạm tội Việt tì ni. Nếu có người cùng phòng thì người cùng phòng phải săn sóc. Nếu không có người cùng phòng thì người ở phòng bên cạnh phải săn sóc. Nếu ai không săn sóc thì phạm tội Việt tì ni. Nếu như người ở phòng bên cạnh cũng không có thì Tăng phải sai người chăm sóc. Tùy theo người bệnh cần bao nhiêu người thì phải sai bấy nhiêu người lo việc nuôi bệnh. Nếu như không săn sóc thì tất cả chúng Tăng đều phạm tội Việt tì ni.
Này các Tỷ kheo! Các ông hãy trở về săn sóc Tỷ kheo ở phòng mình cũng như phòng bên cạnh, nếu như người ấy lâm bệnh."
Ngọc Hằng