Giải quyết khủng hoảng bằng cách độ thoát sâu bọ.

Trước tháng bảy âm lịch năm 2010, một đàn sâu bọ nhỏ bất thình lình xuất hiện ở sân sau nhà chúng tôi. Chúng bò lên khắp cả đất và trên tường. Những con sâu bọ nhỏ này bắt đầu từ khu hàng xóm bên trái và cuối cùng tàn phá sân sau của nhiều căn nhà. Số lượng của chúng tăng lên một cách nhanh chóng. Bạn cùng phòng của tôi nghi ngờ rằng nguyên nhân là do một con vật mà nhà hàng xóm bên trái của chúng tôi đã giết bằng một khẩu súng và chôn ở sân sau nhà ông ta; tuy nhiên, chúng tôi không có bất cứ bằng chứng gì để ủng hộ giả thuyết này.

Nhà hàng xóm bên tay trái thử tấn công bằng nước. Họ cố gắng loại bỏ sâu bọ bằng cách xịt nước lên chúng. Tất nhiên, tấn công bằng nước không được hiệu quả lắm, và những con sâu bọ tiếp tục phát triển thành một đội quân lớn. Những con sâu bọ này giống như bọ chét (tick). Cách duy nhất chúng tôi có thể làm là đóng cửa sau và không mở ra lại nữa. Những con sâu bọ này nhanh chóng lan rộng ra và trong chốc lát sân trước của chúng tôi đã bị đầy sâu bọ. Chúng tôi phải rất cẩn thận khi rời khỏi nhà. Bạn cùng phòng của tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể dùng những chiếc túi nhựa làm đồ bọc giày bất cứ khi nào chúng tôi rời khỏi nhà. Khi ra tới xe, chúng tôi sẽ lật những chiếc túi nhựa từ trong ra ngoài và thắt nút lại. Những chiếc túi nhựa này sẽ bị ném đi ngay khi có thể. Tất cả những cách này là để tránh mang theo trứng sâu bọ bám vào trong giày của chúng tôi và mang chúng vào trong nhà.

Hàng xóm của chúng tôi cách hai căn phàn nàn với người bạn cùng phòng của tôi: “Tất cả là vì Phật Giáo chủ trương không sát sanh. Đó là lý do tại sao những con sâu bọ này càng gia tăng số lượng. Sau khi chúng tôi thuê chuyên gia kiểm soát sâu bọ để loại bỏ tất cả sâu bọ, những con từ vườn của các bạn lại đến một lần nữa. Chúng tôi không có cách nào có thể giải quyết vấn đề theo cách này.” Chúng tôi đã rất lo lắng về những lời nói của cô ấy sẽ thành sự thật và chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự việc này trong khu phố của chúng tôi.

May thay, thông qua một lời nhắc từ một Pháp Sư, chúng tôi thiết lập bài vị cho những con sâu bọ tại Vạn Phật Thánh Thành để hồi hướng công đức đến chúng. Cùng thời gian đó, tu viện Kim Phật sắp sửa bắt đầu 4 tuần khóa Tụng Địa Tạng Bồ Tát và tiếp theo là một tuần lễ lạy Lương Hoàng Bảo Sám. Thông qua sự trợ giúp của các vị Pháp Sư, chúng tôi thiết lập một bài vị khác cho những con sâu bọ tại tu viện Kim Phật tại Vancouver. Các Pháp Sư tại tu viện Kim Phật nghĩ rằng hồi hướng công đức đến các sâu bọ từ vườn chúng tôi sẽ không đủ vì các sâu bọ từ hàng xóm chúng tôi sẽ có thể lại đến. Vì vậy chúng tôi lập một bài vị khác, hồi hướng công đức đến các sâu bọ trong sân sau hàng xóm chúng tôi.

Chỉ hai ngày sau khi chúng tôi lập bài vị, tất cả sâu bọ mà ban đầu bao phủ từng phân vuông trên khu đất của chúng tôi đã biến đi. Hàng xóm của chúng tôi không kịp có thời gian đợi cho chuyên gia kiểm soát sâu bọ giết những con sâu bọ bằng hoá chất; những con sâu bọ này biến mất một cách kỳ diệu vào trong không khí. Một vị Pháp Sư đã nói: “Họ (Những người hàng xóm) sẽ chẳng bao giờ biết (Chuyện gì đã xảy ra).”

Sự kiện này khiến tôi nhận ra nguồn năng lực được phát sinh khi chúng tôi tu hành mỗi ngày ở Phật Điện. Đó là tại sao, khi chúng tôi thiết lập bài vị và hồi hướng công đức đến lũ sâu bọ, nó thật hiệu nghiệm khiến lũ sâu bọ phải đổi chỗ. Bất kể là chúng ta đang tu hành với một nhóm người trong Phật Điện hay là chỉ là có chúng ta, hay là chúng ta đang hối hướng công đức đến hoà bình thế giới, hoà bình cho chúng sanh hay hồi hướng đi nơi khác, tất cả đều có năng lực. Chúng ta có thể không thể nhìn thấy điều đó, và những người khác dĩ nhiên không hay biết chút gì về điều này.

Sự Phiền Toái Đến Từ Phóng Xạ.

Một lần nọ tôi tình cờ đọc một nghiên cứu ở Anh, tuyên bố rằng 12 % dân số dị ứng với phóng xạ. Tôi là một trong số họ.

Trước đó, tôi hiếm khi gặp ai khác giống tôi. Một vài tháng trước, một nhóm người đứng ngoài văn phòng Uỷ Ban Công Ích Tiểu Bang California phản đối việc gắn đặt đồng hồ tính cước thông minh của PG&E. Trong những người phản đối có những người cũng dị ứng với phóng xạ.

Một trong số họ là một bà người Âu Mỹ sống gần Santa Rosa. Theo bà ấy, khi một người láng giềng của bà có đồng hồ tính cước thông minh gắn đặt rất gần văn phòng của bà ta thì bà ta bắt đầu trải qua những triệu chứng như trầm cảm, nhức đầu, buồn nôn, mất ngủ triền miên,v.v…. Bà ấy cảm thấy bệnh đến nỗi yêu cầu hàng xóm cho phép bà ấy sử dụng một cái xe cút kít để phủ lên cái đồng hồ tính cước thông minh đó. Hàng xóm của bà ấy đồng ý.

Chiếc xe cút kít bằng kim loại thật hiệu quả trong việc ngăn cản phóng xạ cho bà ấy, và triệu chứng của bà biến mất. Hàng xóm của bà ấy cuối cùng quyết định gọi PG&E (Pacific Gas & Electric Company - Công ty Ga Điện Thái Bình Dương) để tắt cái đồng hồ tính cước thông minh. Vào ngày có cuộc hẹn với PG&E, người hàng xóm sợ rằng chuyên viện kỹ thuật sẽ thấy đồng hồ tính cước thông minh phủ bởi chiếc xe cút kít và sẽ phải chịu trách nhiệm cho bất kì hư hại nào. Ông ta dời cái xe cút kít ra khỏi đồng hồ tính cước thông minh. Tuy nhiên, nhân viên kĩ thuật của PG&E không thể giữ cuộc hẹn.

Tình cờ, bà ấy đi ra ngoài ngay ngày hôm đó và không biết chiếc xe cút kít đã bị di chuyển. Khi bà ấy trở về nhà tối hốm đó, sự trầm cảm, nhức đầu, buồn nôn, và mất ngủ triền miên của bà ấy đều quay lại và bà ấy không biết điều gì đang diễn ra. Sau một đêm bà ấy nằm lăn qua lăn lại, ngày kế tiếp, nhân viên kỹ thuật PG&E có mặt và tắt cái đồng hồ tính cước thông minh. Triệu chứng dị ứng phóng xạ của bà ấy cũng biến mất. Khi người hàng xóm của bà ấy kể về sự kiện diễn ra ngày hôm đó, bà nhận ra được tại sao mình bị bệnh ngày trước đó và đột nhiên hồi phục vào ngày kế tiếp.

Điều này khiến bà ta tham gia vào nhóm người phản đối để yêu cầu PG&E ngừng kế hoạch cài đặt đồng hồ tính cước thông minh và trao cho khách hàng quyền lựa chọn không tham gia. Thêm nữa, họ cũng yêu cầu PG&E trả tiền cho việc đánh giá ảnh hưởng sức khoẻ đến những người sử dụng đồng hồ tính cước thông minh. Lập luận của họ là: đồng hồ tính cước thông minh sử dụng kỹ thuật truyền phát vô tuyến liên tục phát ra phóng xạ vô tuyến suốt ngày. Đặc biệt trong khu toà nhà chung cư phức hợp có nhiều đồng hồ tính cước thông minh tập trung lại một địa điểm, sự tập trung đó có thể là nguyên nhân gây ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ con người.

Một trong những người phản đối là bác sĩ nhi khoa Toril Jelter đến từ trung tâm y tế John Muir ở Walnut Creek. Bác sỹ Jelter tuyên bố rằng phóng xạ vô tuyến sẽ gây ra rối loạn trong hệ miễn dịch của trẻ em, rối loạn nếp ngủ, rối loạn hành vi, khó khăn trong học hành, tổn thương màng tế bào và não. Jelter đề nghị sử dụng đồng hồ tính cước có dây (hữu tuyến) để loại bỏ những mối lo ngại về sức khoẻ này.

Vạn Phật Thánh Thành chỉ có duy nhất một cái đồng hồ tính cước cho toàn bộ khuôn viên và nó được gắn đặt gần cổng chính ra vào. Nếu PG&E cài đặt một cái đồng hồ tính cước thông minh, ảnh hưởng đến người trong khu vực sẽ không đáng kể vì khoảng cách. Vì vậy, chúng ta rất may mắn không phải lo lắng về vấn đề này.

Tôi từng làm việc cho một đài truyền hình ở vùng Vịnh San Francisco (Bay Area). Khi tôi ở văn phòng phía Nam Vịnh thì tôi không có vấn đề. Tuy nhiên khi tôi chuyển chỗ trở về văn phòng chính, bàn của tôi đối diện trực tiếp với một cái đĩa truyền hình vệ tinh rất lớn trên mái nhà, và hai máy chủ (servers) của toà soạn sau lưng tôi. Phóng xạ từ trường điện từ đến từ hai hướng khiến tôi trải qua một cảm giác đau nhức sưng trong đầu sau mỗi ngày làm việc. Tôi cần uống một chút súp miso nóng để có thể ngủ được; nếu không, sẽ thật khó ngủ.

Một lần nọ tôi đi trực tiếp từ chỗ làm đến một tu viện chi nhánh của Tổng Hội Phật Giáo Pháp Giới để tham dự lễ Lương Hoàng Sám. Khi tôi bước vào tu viện, tôi có cảm giác một nguồn điện chạy trong não, tôi cứ quay cuồng không ngừng và nhận ra rằng nó giống như những gì trong não tôi ở chỗ làm. Chỉ là tôi không thể cảm thấy ở chỗ làm và cuối cùng nó dừng lại sau 24 giờ. Tôi cảm nhận một cách sâu sắc ảnh hưởng tai hại của tia phóng xạ. Không lâu sau, tôi từ chức và rời khỏi đài truyền hình.

Kỹ thuật vô tuyến ở khắp mọi nơi ngày nay. Mặc dù tiện lợi, chúng ta cần nhận thức về phóng xạ - đặc biệt từ điện thoại di động mà hầu như tất cả mọi người ở thế giới bên ngoài đều có điện thoại di động. Cũng có một vài người sử dụng điện thoại di động ở Vạn Phật Thánh Thành. Đó là lý do tại sao có những áp phích ở lối vào Phật Điện nhắc nhở chúng ta tắt điện thoại trước khi bước vào Phật Điện. Điều này rất quan trọng. Không chỉ chuông điện thoại làm phiền mọi người; quan trọng hơn, nếu không tắt điện thoại, tia phóng xạ sẽ tiếp tục làm phiền người khác. Trong một khoá tu, nó có thể gây ra phiền toái không tránh được khi mọi người đang cố gắng tu hành.

Trường tiểu học và trung học của Vạn Phật Thánh Thành không cho phép học sinh sử dụng điện thoại hay xem ti vi ở trường. Kết nối mạng cũng bị giới hạn. Những trang mạng phải có liên quan đến tài liệu của lớp và được sự đồng ý trước của giáo viên. Những chừng mực này rất tốt trong việc bảo vệ học sinh, cho các em cơ hội để giảm bớt tiếp xúc với phóng xạ. Những phóng xạ này đặc biệt nghiêm trọng khi một người sử dụng điện thoại di động trước một máy tính.

Tôi cảm giác rằng điện thoại di động và máy tính là những con quỷ cần thiết của xã hội ngày nay. Một vài người sử dụng Bluetooth hay tai nghe có dây để giảm tác hại từ tia phóng xạ. Việc sử dụng nhiều tai nghe Bluetooth sẽ gây nhức đầu. Tai nghe có dây sẽ làm phân tán tia phóng xạ của điện thoại di động. Nó không hoàn toàn đi vào não nhưng sẽ đi xuống bên dưới và gây tổn thương cơ quan nội tạng.

Dĩ nhiên, đánh giá khoa học của tất cả những chuyện này vẫn diễn ra. Nói tóm lại, sử dụng điện thoại di động, máy tính và sản phẩm điện tử hạn chế và chỉ khi cần thiết. Những người đối mặt với máy tính suốt ngày nên rời máy tính một thời gian ngắn mỗi giờ và thư giãn.

Nhâm Vi Ngôn



Có phản hồi đến “Khủng Hoảng Của Đời Sống Hiện Tại”

Câu hỏi ngẫu nhiên:    =  (Nhập số)  

Tags

Những bài viết nên xem:

 
 
 

Trang nhà không giữ bản quyền. Mọi hình thức sao chép đều được hoan nghênh.

Thư từ, bài vở đóng góp xin gửi về email:linhsonphatgiaocom@gmail.com