Hôm nay là ngày 24/12 và cũng là ngày lễ Giáng Sinh ở Mỹ cũng như trên khắp thế giới. Ở phòng khám nơi Ngọc Hằng làm cũng chỉ trực ca buổi sáng còn buổi chiều được nghĩ. Em trai đi học xa cũng vừa về tối qua nên gia đình đến hẹn lại lên cùng nhau quây quần tổ chức tiệc mừng đoàn viên nhân lễ Giáng Sinh.

Thú thật dù sống cùng một mái nhà nhưng ở đây mỗi người một thời khóa học tập, làm việc nên gia đình hiếm khi được cùng ăn cơm với nhau. Các em đi học xa nên cứ mỗi dịp lễ tết là những ngày hạnh phúc nhất khi cảm nhận được hơi ấm từ tất cả các thành viên tề tựu sum vậy. Nhà lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười với biết bao nhiêu câu chuyện để kể cho nhau nghe nên tình thương gia đình càng tăng lên gấp bội.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, mấy chị em quyết định cùng nhau đi xem đèn trang trí đón mừng giáng sinh khắp nơi trong thành phố để ngày mai cùng dẫn ba má đi giải trí với mọi người. Nơi bốn chị em Ngọc Hằng dừng lại để xem lâu nhất và cũng là nơi rất đông người đến xem chính là các tiểu cảnh trang trí đèn đầy sắc màu ở trước một bệnh viện trong thành phố. Đường vào bệnh viện xe chật kín nên rất khó khăn mới len được vào. Bốn chị em cùng khoác tay đi dạo ngắm đèn, chụp ảnh làm kỷ niệm cười đùa trong khi mọi người xung quanh đa phần đi với người yêu hay gia đình bé nhỏ của họ.

Bên ngòai đèn Noel sáng đẹp nhưng phía sau là một bệnh viện với biết bao nhiêu con người đang chống chọi ngày đêm vì bệnh tật. Ngọc Hằng thấm lắm khi nghĩ về sự vô thường mong manh của kiếp người và hình như đây là lần đầu tiên Ngọc Hằng không phải đi làm vào ngày lễ. Giáng Sinh Nhìn các em của mình, Ngọc Hằng dâng trào một niềm xúc cảm khó tả, thương quý gia đình bé nhỏ của mình vì chẳng biết những hình ảnh đẹp, lung linh dễ thương, đầy tình cảm như thế này sẽ còn được bao lâu.

Hương Giánh Sinh và năm mới đang đến gần. Mến chúc các bạn sẽ có thật nhiều tình yêu thương, hạnh phúc, bình an trong đêm Chúa hài đồng như ánh hào quang của một vị Bồ Tát đang lan tỏa xuống dương trần này. Nguyện mong các bạn sẽ mãi luôn trân quý gia đình bé nhỏ của mình, vun bồi thật nhiều tình yêu thương cho những người thân yêu của mình khi họ còn đang hiện hữu quanh bạn để tình người mãi soi sáng đẹp tươi như những ánh đèn lung linh đầy sắc màu trong mùa Noel đang về. Xin gởi tặng các bạn “Câu Chuyện Cảm Động Về Tình Thương Gia Đình Nhân Đêm Giáng Sinh” nhé. A Di Đà Phật!

“Tôi rảo nhanh chân đến cửa hàng địa phương để mua vài món quà giáng sinh vào phút chót lễ Giáng Sinh. Trên đường đi tôi ngắm nhìn mọi người rồi tự nhủ, đáng nhẽ mình phải đi mua quà từ trước nhưng do bận nhiều việc quá. Lễ Giáng Sinh cũng là lúc để tôi có thể thong thả được một lúc. Có lúc tôi đã ước rằng mình sẽ ngủ một giấc dài qua cả mùa Giáng Sinh. Nhưng bây giờ là lúc tôi phải nhanh chóng đến cửa hàng đồ chơi.

Ðang tìm những thứ cần mua, tôi thấy một cậu bé khoảng 5 tuổi đang ôm một con búp bê rất dễ thương. Cậu bé ôm con búp bé rất âu yếm và đang vuốt ve tóc của nó. Tôi cảm thấy rất tò mò nên chăm chú quan sát cậu bé và tự hỏi không biết cậu bé đó định tặng con búp bê đó cho ai. Tôi nhìn thấy cậu bé quay sang nói với người cô đi bên cạnh “Cô có chắc là cô không đủ mua con búp bê này không?”. Người cô trả lời đứa cháu một cách không hài lòng “Cháu phải biết rằng cô không có đủ tiền để mua nó!” Người cô dặn đứa bé không được đi lung tung trong khi bà đi mua trêm vài thứ khác, và bà sẽ quay lại sau vài phút nữa. Rồi thì bà ta bỏ đi để lại thằng bé vẫn đang mải mân mê con búp bê.

Tôi tiến lại gần để hỏi xem thằng bé định mua con búp bê đó cho ai. Thằng bé trả lời “Cháu mua con búp bê này cho em gái của cháu, vì nó rất thích được tặng một con búp bê nhân dịp giáng sinh và nó đoán rằng ông già Noel sẽ tặng nó một con”. Tôi bèn bảo thằng bé rằng có thể ông già Noel sẽ mang đến không biết chừng. Thằng bé đáp lại ngay “Ông già Noel không biết chỗ em cháu đang ở. Cháu sẽ đưa con búp bê này cho mẹ cháu để mẹ cháu chuyển cho em cháu”. Nghe như vậy tôi liền hỏi thằng bé xem em nó hiện giờ đang ở đâu.

Thằng bé ngước nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu rồi nói “Nó đã đi theo với đức Chúa rồi”.

Bố của cháu bảo là mẹ của cháu cũng đang chuẩn bị đi cùng với em cháu rồi. Nghe những lời thằng bé nói tôi cảm thấy tim tôi như có ai vừa bóp nhẹ. Nói xong thằng bé ngước nhìn tôi rồi nói “Cháu đã bảo với bố cháu khuyên mẹ cháu đừng đi theo em cháu vội. Cháu bảo ông nhắn với mẹ cháu rằng hãy đợi cháu đi cửa hàng về đã”. Sau đó thằng bé hỏi tôi có muốn xem bức tranh của nó vẽ không. Tôi bảo rằng tôi rất thích. Thằng bé liền rút vài bức tranh nó để ở quầy hàng đưa cho tôi rồi nó nói “Cháu muốn mẹ cháu mang theo những bức tranh này theo để mẹ cháu không quên cháu, cháu rất yêu mẹ cháu nên cháu không muốn mẹ đi đâu. Nhưng bố cháu bảo mẹ cháu phải đi cùng với em cháu”.

Tôi chăm chú nhìn thằng bé và cảm thấy dường như trong hình hài nhỏ bé kia thằng bé lớn lên rất nhiều. Trong khi thằng bé không chú ý, tôi vội lục tìm trong ví của mình để lấy ra một nắm tiền rồi tôi bảo thằng bé “Cháu có đồng ý là chúng ta sẽ cùng đếm số tiền này không?” Thằng bé vô cùng phấn khởi nó nói “Ðược ạ cháu hi vọng là đủ”, rồi tôi đưa cho thằng bé một ít để hai người cùng đếm. Trong khi đếm tiền thằng bé khẽ nói “Tất nhiên ở cửa hàng này có rất nhiều búp bê, cảm ơn Chúa đã mang cho con số tiền này”, sau đó thằng bé nói với tôi rằng “Cháu vừa mới ước được đức Chúa ban cho cháu số tiền này, cháu sẽ mua con búp bê này để mẹ cháu mang nó cho em gái cháu. Và Ngài đã nghe thấy lời nguyện ước của cháu. Cháu cũng muốn ước rằng Ngài ban cho cháu đủ tiền để cháu mua cho mẹ cháu một bông hồng trắng vì mẹ cháu rất thích hoa hồng trắng nhưng cháu chưa kịp hỏi Ngài thì Ngài đã ban cho cháu số tiền đủ để mua cả búp bê và hoa hồng nữa”

Ðúng lúc đó thì cô của thằng bé quay trở lại nên tôi đẩy xe hàng của mình đi. Lúc này đây tôi có tâm trạng khác hẳn với lúc mới vào cửa hàng và tôi không khỏi nghĩ miên man về câu chuyện thằng bé kể cho tôi. Bây giờ tôi mới nhớ ra mình có đọc thấy trên báo nhiều ngày trước đây có một tai nạn do một tài xế say rượu đã đâm vào một ô tô làm chết tại chỗ một bé gái còn mẹ của bé thì bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó tôi nghĩ rằng tai nạn đó không phải là trường hợp của cậu bé đã kể.

Hai ngày sau tôi đọc trên báo thấy đăng tin người phụ nữ xấu số đó đã qua đời. Tôi vẫn không tài nào quên được cậu bé và tự hỏi không biết hai câu chuyện này có liên quan gì đến nhau không. Ngày hôm sau có chuyện gì cứ thôi thúc tôi khiến tôi bước ra ngoài và mua một bó hoa hồng trắng rồi đem đến nơi cử hành tang lễ cho người phụ nữ trẻ. Ở đó tôi thấy người phụ nữ nằm trong quan tài trên tay ôm một bó hoa hồng trắng rất đẹp bên cạnh đó là một con búp bê và những bức tranh của cậu bé mà tôi đã gặp ở cừa hàng đồ chơi hôm nào.

Tôi đứng đó nước mắt tuôn trào, cũng từ đó tôi cảm thấy yêu quí người thân của mình hơn và biết trân trọng những tình cảm linh thiêng đó. Tình yêu của cậu bé dành cho em gái và mẹ của mình thật là quá lớn lao. Nhưng chỉ cần có một tích tắc vô trách nhiệm của gã lái xe say rượu kia đà tàn phá hoàn toàn cuộc đời của cậu bé tội nghiệp. Ai đó đã từng nói rằng: “Chúng ta sống được nhờ những cái gì chúng ta có, nhưng chính chúng ta tạo ra ý nghĩa cuộc sống của mình bằng những gì chúng ta chia sẻ với người khác”.

Ngọc Hằng




Có phản hồi đến “Câu Chuyện Phật Giáo Số 5– Chuyện Cảm Động Về Tình Thương Gia Đình Nhân Đêm Giáng Sinh”

Câu hỏi ngẫu nhiên:    =  (Nhập số)  

Tags

Những bài viết nên xem:

 
 
 

Trang nhà không giữ bản quyền. Mọi hình thức sao chép đều được hoan nghênh.

Thư từ, bài vở đóng góp xin gửi về email:linhsonphatgiaocom@gmail.com