Đêm nay trên cao, trăng thật tròn và sáng, bầu trời trong vắt, một vài ngôi sao lấm tấm điểm, khiến trời đêm thêm lung linh huyền ảo. Vậy mà mới đêm qua, đêm của gió và mưa! Cơn mưa đến bất thần, gió thổi mưa tuôn, lạnh buốt giá! Dường như có tổ chim nào đó bị rơi khỏi cành, tiếng kêu rất thanh rồi chìm trong mưa gió.

Thiên nhiên là vậy! Cơn mưa đem đến cho người nông dân mùa vụ tốt đẹp, tuy nhiên cũng chính cơn mưa khiến cho bao gia đình phải màn trời chiếu đất. Hạnh phúc cũng đó mà tai hoạ cũng đó.

Những luồng tư tưởng khởi lên và biến mất cũng nhanh như cơn gió đêm nay vậy và để lại là những nỗi buồn và niềm vui. Vì con người của chúng ta là sống với tư tưởng, khi ta có thể nghĩ đến điều tốt lành, lợi người và lợi mình thì chính tư tưởng ấy mang đến cho ta niềm vui tuyệt diệu; hay có thể là nỗi buồn trắc ẩn. Cũng tư tưởng ấy song nếu nghĩ đến điều tai hại hại mình và hại người thì bỗng nhiên đem lại cho ta ngay tức thì bao cảm xúc khó chịu như giận hờn, sầu não khiến ta thể hiện ra ngoài bao hành vi sai trái: nóng nảy, bộp chộp, đỏ mặt tía tai, có khi lóng nga lóng ngóng… Rồi tâm ta phải khó khăn lắm mới có thể tiêu thụ hết các loại thức ăn độc hại do chính tư tưởng ta đem lại.

Ngồi trong phòng với bao ý nghĩ nổi lên như vậy, con nghĩ đến Sư phụ với bao lời dạy ân cần và cặn kẽ, rồi con lại nghĩ đến, nhớ đến ánh mắt dịu dàng và nụ cười bao dung khi sáng nay về thăm Thầy. Con lại về với Thầy, với hơi thở vào rồi thở ra, con thấy Thầy trong từng hơi thở của con. Con thấy Thầy ngồi đó an nhiên mà tự tại, từ dáng ngồi của Thầy, với nụ cười hàm tiếu lan tỏa bao yêu thương và thứ tha.

Con đã ở bên Thầy từ lúc nhỏ, được Thầy chỉ dạy cách sống, đi, đứng, ngồi, nằm, ăn, mặc, nói, làm, ngủ nghỉ… Được Thầy chăm sóc từ miếng ăn, giấc ngủ… Khi Thầy dùng món ngon Thầy cũng hỏi con đã có chưa, rồi Thầy mới dùng. Lòng Thầy là thế, có ăn ngon thì cũng nghĩ tới chúng con. Chúng con có, rồi Thầy mới yên tâm mà dùng. Chúng con ngủ, vì còn nhỏ nên Thầy lo lắng, mưa đêm Thầy đi kiểm tra từng chiếc mùng, từng chiếc mền. Thầy nhẹ nhàng đến bên giường chúng con rồi với bàn tay khô ráp nhẹ nhàng vén từng chiếc mền con đạp tung ra hay chiếc mùng vén kín, như sợ muỗi vào sẽ làm mất giấc ngủ của con.

Có nhiều đêm con chưa ngủ, nghe như có bóng dáng của Thầy, và con nhắm mắt giả vờ ngủ. Thấy Thầy lo lắng, mà tuổi nhỏ con nào biết gì? Rồi khi thức, có những đêm gió lạnh chúng con ngủ quên, không thức dậy công phu buổi sáng, đến giờ Thầy nhẹ nhàng vào phòng vẫn nụ cười dịu dàng ấy, Thầy gọi chúng con dậy…

Ôi! bao yêu thương Thầy dành cho chúng con. Rồi lớn lên theo bè, theo bạn, con đi xa Thầy, hư hỏng theo lớp bạn bên ngoài, mỗi khi về chùa Thầy vẫn cười bao dung mà dạy dỗ cho con. Rồi những khổ cực và vấp ngã cuộc đời đã cho con bao “vết thẹo” của thời gian. Mang trong mình bao nhiêu trắc ẩn và nỗi buồn, con trở về bên Thầy như đứa con đi xa lâu ngày trở về nhà với bao nỗi tuyệt vọng, chán chường. Thầy vẫn dịu dàng đón con như người mẹ hạnh phúc khi thấy con trẻ về nhà. Thật lạ, khi được ở bên Thầy, được Thầy chăm lo và dạy dỗ, những niềm đau nỗi khổ dần được xoa dịu và lành hẳn bởi tình thương và sự độ lượng. Con thấy mình cứng cáp, tự tin và trưởng thành hơn khi ở bên Thầy.

Dù mai này, dẫu có được thành nhân hay thành danh, dù ở cương vị nào thì những hình ảnh của Thầy vẫn luôn hiện rõ trong con, cho con thêm nghị lực và ý chí để vượt qua bao khó khăn phong ba của cuộc đời!

Thầy ơi!

Huệ Kính



Có phản hồi đến “Thầy Cũng Chính Là Cha”

Câu hỏi ngẫu nhiên:    =  (Nhập số)  

Tags

Những bài viết nên xem:

 
 
 

Trang nhà không giữ bản quyền. Mọi hình thức sao chép đều được hoan nghênh.

Thư từ, bài vở đóng góp xin gửi về email:linhsonphatgiaocom@gmail.com