Con đã suy nghĩ rất nhiều khi đặt bút viết bài này. Con đã nghĩ nhiều lần rằng có nên viết hay không, bởi viết ra sẽ đụng chạm đến một số quý vị tu sỹ, trong khi con chỉ là 1 cư sỹ sơ cơ mới tu tập. Con thành tâm sám hối với tất cả quý vị xuất sỹ vì vốn hiểu biết nông cạn của mình, vì cái thấy hạn hẹp của con. Con thành tâm muốn viết ra để biết đâu có quý vị giật mình để sửa. Tu là sửa mà. Cả giới xuất sỹ và giới cư sỹ tại gia đều đang tu mà.

Xem thêm:

Là Phật Tử, Chúng Con Cần Gì Khi Đến Chùa?

Ai Giết Chùa?

Chùa Để Làm Gì?

Chùa Chết

Bài này con mong rằng sẽ có ít nhất 1 ngàn người đọc. Trong 1 ngàn người đó ít nhất có 10 người, hoặc 100 người giật mình. Trong số đó con chỉ mong có đúng 1 người bừng tỉnh ra biết trở về con đường chính của người tu thì con đã hạnh phúc lắm rồi. Niềm hạnh phúc lớn nhất đối với con không còn là danh vọng, địa vị, chức vụ, chẳng là của cải, vật chất, cũng không là cao lương mỹ vị hay những của ngon vật lạ nữa. Hạnh phúc thực sự của con là giác ngộ. Thấy được quý vị giác ngộ con lại có thêm rất nhiều niềm vui, và đặc biệt là niềm tin cậy nơi người tu sỹ.

Đối với con, quan trọng nhất là gặp được minh sư. Tu tập thì rất cần bậc minh sư, bậc chứng ngộ. Mà có lẽ không chỉ có con mà ngay cả các vị tu sỹ trẻ cũng rất cần 1 minh sư để hướng dẫn, nếu không sẽ bế tắc.

Con cũng hay tự hỏi, ở Việt nam ta có bao nhiêu minh sư. Họ là ai, ở đâu, chùa nào, thiền viện nào. Họ có toát lên CHẤT LIỆU CỦA NGƯỜI TU hay không. Và có cách nào để rất nhiều cư sỹ tại gia có thể đưowcj tiếp cận, được hướng dẫn để tu đúng tu đúng đường.

Con cũng luôn tự hỏi, trong giới cư sỹ tu tại gia thời nay có bao nhiêu quý vị tu đúng chánh pháp, có ai chứng đắc, có ai dám nói thẳng nói thật. Liệu thời nay có được những bậc như Tuệ Trung Thượng Sỹ, một vị cư sỹ mà làm thầy của nhiều vị tu sỹ hay không. Hiện nay có bao nhiêu Võ Đình Cường đang ngày đêm tu và hành đạo. Về vấn đề này con sẽ viết trong bài sau là “Người cư sỹ cũng nên nhìn lại”.

1. Mục tiêu chính của người tu là gì?

Đắc đạo. Đó là ý kiến nông cạn theo hiểu biết của con. Mục đích tối hậu của người tu là đắc đạo, là giác ngộ và giải thoát khỏi sinh tử trầm luân, giải thoát khỏi phiền não. Người xuất sỹ dành trọn đời mình quyết chí xuất gia cũng chỉ để đắc đạo mà thôi. Đắc đạo rồi sẽ mang đạo vào đời, sẽ hướng dẫn những tứ chúng cùng tu để đắc đạo, để giải thoát.

Nhưng nếu tu không đắc đạo thì sao. Chưa đắc đạo thì tiếng nói và đạo lực không mạnh. Cái đó ai cũng có thể cảm nhận được dễ dàng, ngay cả những cư sỹ tại gia.

Con ngồi đọc lại kinh điển thời xưa và phát hiện ra rằng các thầy ngày xưa không xây chùa. Các vị xuất sỹ chỉ tập trung tu tập. Phật tử xây chùa. Phận sự chính của quý thầy là tu. Việc xây chùa, đúc tượng đúc chuông đã có cư sỹ lo. Đó là phận sự của cưi sỹ để hộ pháp.

Trong lúc đánh máy, tự nhiên co nhớ lại rằng vua Trần Thái Tông hồi nhỏ rất đau khổ và có ý định trốn đi tu. Vua lên núi gặp quốc sư. Quốc sư hỏi lên núi làm gì. Vua nói lên núi tìm Phật. Quốc sư nhìn vua nói, trong núi không có Phật, Phật ở trong tâm bệ hạ. Nếu bệ hạ có thể làm cho tâm mình lắng lại, trí tuệ xuất hiện thì đó chính là Phật. Trí tuệ chính là Phật. Nếu bệ hạ giác ngộ được ý ấy thì lập tức thành Phật ngay tại chỗ, không cân tìm kiếm bên ngoài.

Con nghe câu chuyện này rất rất lâu rồi và vẫn luôn suy nghĩ như là 1 công án thiền. Nghe và nhớ lại. Nhớ lại và ngẫm. Ngẫm và nhắc mình mỗi ngày.

Trong mười năm qua con nhận ra rằng, nếu tu mà có đến 10 bằng tiến sỹ hay có chức rất to, thậm chí chức lớn trong Giáo hội Phật giáo mà chưa có trí tuệ, vẫn không biết đường đi, vẫn không có khả năng chỉ lối thì thật là uổng. Tu như vậy vẫn là trật. Rõ ràng tu là cần làm cho tâm lắng lại. Tâm mình, tâm của chính mình cần lắng lại trước.

Những năn gần đây con mới ngộ ra rằng, muốn làm tâm lắng lại thì phải áp dụng kinh “Tứ niệm xứ” vì kinh này là nền tảng căn bản của thiền tập trong mọi lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh của đời sống hàng ngày. Kinh “Tứ niệm xứ” cần học thuộc lòng . Bởi trong kinh Phật có nói rằng đây là con đường duy nhất để giúp chúng sinh thực hiện thanh tịnh, vượt thắng phiền não, tiêu diệt khổ ưu, đạt tới chánh đạo, chứng nhập niết bàn. Đó là con đường của 4 phép an trú trong chánh niệm. Kinh này vô cùng căn bản, vô cùng quan trọng. Ấy vậy mà vẫn có thể có những quý vị xuất sỹ không biết đến, không hành trì. Tiếc thay.

Người tu nên dừng lại. Con thành tâm và xin 1 lần nữa được sám hối trước Tam Bảo khi nói điều này. Người xuất sỹ nên và cần rũ bỏ hào nhoáng bên ngoài. Chạy theo xe cộ, điện thoại, chùa to, Phật lớn,… là không đúng. Những thứ đó Đức Thế Tôn không cần. Phật muốn người tu sỹ đặt Phật trong trái tim của mình. Cần xây những ngôi chùa trong trái tim của mình, trong tâm của mình. Đây mới là “Mái chùa che chở hồn dân tộc”. Mái chùa này là mái chùa trí tuệ chứ không phải là mái chùa bằng gạch, ngói, và thời nay là bằng xi măng, cốt thép. Chỉ khi rũ bỏ được hào nhoáng bên ngoài, và quay lại với tâm mình, quay lại để tìm lại chính mình thì mới có khả năng che chở giông bão của cuộc đời.Khi làm như vậy mới là con thứ thiệt của Đức Phật, là tưởng tử của Đức Như Lai.

Phẩm đạo hành tức kinh Pháp cú trong Hán Tạng có những câu “Trí vi thế trường. Đàm lạc vô vi. Tri thọ chánh giáo. Sanh tử đắc tận”. Xem trí tuệ là sự nghiệp quan trọng nhất trong đời. Biết thờ ơ với dục lạc. Biết sống với niết bàn trong giây phút hiện tại. Biết tiếp nhận chánh giáo. Thì có thể chấm dứt được sinh tử. Con rất tâm huyết với những câu này. Là cư sỹ tại gia mới tu được 10 năm nay nhưng con thật sự thấy những câu này quá hay và cần quán chiếu ngày đêm để tỏ rạng tâm can, để từng bước từng chút chứng ngộ niết bàn bây giờ và ở đây. Here and now. At this moment.

Con xin suy ngẫm 1 chút về hàng thật hàng giả. Phật tử thứ thiệt. Con Phật thứ thiệt. Vậy nên tất cả những người con Phật, nhất là quý vị xuất sỹ nên thực tập đúng lời Phật dạy. Thực tập tối quan trọng, dành thời gian để thực hành lời Phật dạy là tối quan trọng. Có thực tập mới có kết quả, mới có chứng đắc, mới gây được niềm tin.

Con lại mạo muội suy nghĩ thiển cận về sắc phục y áo. Không hiểu sao thời nay quý thầy tu sỹ không giữ được màu áo Việt Nam. Con thật tâm buồn lòng (con thật đáng trách, quá đáng trách khi lại soi ra ngoài) khi thấy quý thầy tu sỹ dùng ý áo và đồ dùng Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Trung Quốc,… Màu áo truyền thống của Việt Nam ta hình như là màu nâu sồng thể hiện sự khiêm cung giản dị nhưng toát lên được sức mạnh tâm linh. Màu áo nhắc mình phải luôn TRỞ VỀ, làm cho nội tâm phát huy được năng lượng trí tuệ từ bi. CÀNG HUỚNG RA NGOÀI CÀNG ĐÁNH MẤT CHÍNH MÌNH VÀ CÓ THỂ LÀM NÔ LỆ CHO LÒNG THAM CỦA CHÍNH MÌNH MẤT THÔI.

Quan sát chưa thật kỹ con thấy có những quý vị tu sỹ quên đi cái tâm ban đầu. Khi mới xuất gia chí nguyện rất lớn, tâm rất đẹp, chí rất cao, trí rất sáng. Sống trong chùa lâu ngày, không ai chỉ bảo, thiếu đi tăng đoàn, mất dần định hướng. Tiếc thay. Tiếc nhất là có những quý thầy sống buông thả, phóng dật, đi sai và đi xa con đường do Đức Thế Tôn đã tìm ra và chỉ dạy. Con vẫn cho rằng sống trong tăng đoàn, tu trong chúng là rất quan trọng. Nếu chỉ “Nhất tăng nhất tự” thì thật khó tu mà rất khó có kết quả, rất khó đạt đến chứng ngộ và giải thoát.

Xưa bày nay làm là câu ta đều nghe quen tai. Đó là chuyện ngoài đời. Trong chùa nhiều khi cũng vậy. Bao hủ tục, thói xấu, cách làm sai từ xưa và nay vẫn vậy. Ví như chuyện mang rượu thịt vào lễ ở bàn đức Chúa Ông trong chùa. Hay cách tư duy “trẻ vui nhà già vui chùa” đúng sai thì ai cũng rõ mười mươi rồi.

2. Phật tử cần gì?

Câu hỏi này những người như con suy nghĩ cả mấy chục năm nay. Bao đời nay cư sỹ tại gia đau đáu chuyện này.

Phật tử cần người thầy giỏi, chỉ được đường đi. Người tu cần tu sỹ đưa đường chỉ lối. Người Phật tử cần nhất là được quý sư, quý tu sỹ chỉ đường để tu, được bày cách sống trong tỉnh thức và chánh niệm, sống trong bình an và có thể xử lý được mọi nghịch cảnh của cuộc đời.

Pháp của Phật cần được thể hiện trong đời sống hàng ngày. Pháp của Phật là ĐẾN ĐỂ MÀ THẤY, cần được ứng dụng thường xuyên. Cần được thực tập trong 4 tư thế: đi đứng nằm ngồi. Qua những gì quý thầy nói, quý thầy làm cần toát ra được từ bi và trí tuệ ở đó. Để Phật tử tại gia học theo và hành theo.

Vị thế của quý Thầy rất quan trong. Quý thầy cần toát ra niềm tin cho cư sỹ. Niềm tin có thì Phật tử sẽ tu, sẽ hành và sẽ có kết quả. Khi mỗi gia đình tu theo quý Thầy có kết quả thì chúng ta có 1 xã hội tuyệt vời.

Đạo Phật không chỉ là xiêm y. Đạo Phật không chỉ là chùa và tượng Phật. Thời Phật còn tại thế làm gì có tượng Phật. Thời xưa làm gì có chùa to chùa lớn. Thời xưa chỉ là tu, tu trong giản dị và thanh tịnh, tu trong thiểu dục tri túc. Phải chăng thời nay đầy đủ quá về vật chất mà ngay cả quý thầy xuất sỹ cũng khó tu. Phải chăng tài danh thời nay lớn đến mức cuốn hút được cả một số thầy xuất sỹ.

Con lại ngớ ngẩn suy nghĩ làm sao để khoảng cách gần lại. Thanh bần lạc đạo có lẽ là giải pháp tốt nhất. Quý thầy nếu không tập sống trong giản dị mà cứ chạy theo xe ô tô xịn, điện thoại đắt tiền, xe máy sang, tượng Phật quý hiếm thì có lẽ khoảng cách với Phật với Thánh, khoảng cách với giác ngộ và giải thoát càng ngày càng xa. Cái tôi càng lớn. Cái của tôi càng to. Thì Phật càng xa. Thì càng xa quý cư sỹ chân chính. Cư sỹ tại gia mà nhiều người còn đang thực sự sống nghèo nhưng thanh cao, sống ở đời thường mà vui với đạo. Không khéo có hẳn 1 bộ phận quý thầy tu sỹ sống ở đạo mà lại vui với đời mất thôi. Con lạy Phật ạ.

Khi người thầy thể hiện giác ngộ mới dẫn được các học trò theo con đường đạo đức, cứu được tình trạng hiện tại của nước nhà, của thế giới này. Chúng con rất cần những bậc thầy giải thoát để chỉ đường cho chúng con đi theo và giải thoát. Đức Phật đã nhập diệt cách đây hơn 2 ngàn năm. Nếu quý thầy không chứng đắc để dẫn dắt chúng con thì chúng con, những kẻ mù này, biết đi đâu về đâu….

Con thành tâm mong cầu và nguyện cầu chư Phật mười phương gia hộ độ trì để quý thầy trở về mục tiêu tối hậu của người tu là đắc đạo. Con chỉ mong được gần bên quý thầy đắc đạo, được học các Ngài, được thực hành theo các Ngài. Mong lắm ạ.

Lại nói về phương pháp thực hành. Đức Phật giảng và được chép lại trong bộ Nykaya gồm trọn 21 tập khá dày mà con hay đọc. Tuy nhiên con nghĩ dại rằng đó là hàng vạn bài giảng của Đức Phật cho các đối tượng khác nhau. Giống như đó là hàng ngàn bài thuốc. Mỗi bài thuốc chỉ chứa được cho một loại bệnh thôi chứ. Bài Phật giảng cho vị doanh nhân khác xa bài Ngài giảng cho bác nông dân. Thời nay, quý thầy giác ngộ cũng nên nói cho từng nhóm khác nhau, từng giới khác nhau những bài khác nhau chứ ạ.

Con luôn nghĩ và biết rằng giới nhân sỹ, trí thức, doanh nhân,… trong mọi hoàn cảnh luôn đồng hành cùng quý Thầy, nếu quý Thầy theo đúng CHÁNH PHÁP . Lý do cũng đơn giản rằng ai cũng muốn và cần tìm cho mình được 1 điểm nương tựa vững chãi nhất, đáng tin cậy nhất để học, để hành, để noi theo và phục vụ. Chỉ mong quý Thầy tu đúng và dẫn đúng đường. Nếu sai được thì tội nghiệp lắm ạ, cho cả thầy lẫn hàng ngàn hàng vạn trò chúng con.

Con rất mong rằng tất cả quý thầy tu cùng đều tạo ra môi trường thiện lành để xuất hiện những bậc Thánh chứ không phải quý thầy có bằng cấp. Môi trường nào đây, ở đâu đây để quý tu sỹ nuôi dưỡng chất Thánh trong họ. Phải chăng thời xưa, các bậc tổ có nhiều vị Thánh vì có môi trường tốt, tập trung tu tập cao độ, ít phân tán và hướng ngoại như thời nay.

Chúng con nói thật rằng đang rất cần tuệ giác. Tuệ giác đạt được là công phu của sự quán chiếu. Những kiến thức từ các trường Phật học chẳng qua cũng chỉ là những ý niệm mà không phải là tuệ giác. Mà đã là ý niệm thì không thể giúp cho chúng ta vượt thoát khỏi phiền não. Bánh vẽ thì không bao giờ no được. Làm sao để có nhiều quý thầy có tuệ giác. Cách duy nhất là tu là thực hành theo con đường chánh pháp, theo bát chánh đạo chứ không phải theo bát tà đạo.

Cá nhân con mới học Phật có 20 năm và chỉ thực sự thực hành được 10 năm nay nhưng khi nhìn lại khách quan thấy rằng còn nhiều cái HAM MUỐN rất là vi tế. Biết bao phiền nào vẫn chưa dập tắt. Ôi con mới chỉ chứng tỏ mình học Phật với sự chất chứa khái niệm chứ chưa thực sự mang trọn vẹn những giáo lý đức Phật tha thiết áp dụng cào cuộc sống hàng ngày. Để chúng con thực sự thực chứng. Khi chưa thực chứng thì những cái đó chưa phải là tuệ giác. Ôi kiến thức ơi là kiến thức.

Lỗi lầm chúng con có nhiều quá. Lỗi lầm của quý thầy tu sỹ có lẽ cũng không ít. Tuy nhiên chúng ta cần dám nhìn thẳng nhìn thật vào đó. Chúng ta cần có phương pháp vượt thoát lỗi lầm. Trên thực tế sau khi bố mẹ đánh con xong cần phân tích để con nhận ra lỗi. Nhận ra lỗi rất quan trọng. Vấn đề sau đó là sửa lỗi. Thật mà.

Con viết những dòng này tại cơ quan và vào cuối ngày làm việc. Con viết mà không suy nghĩ, cứ thấy gì từ tâm chảy ra là gõ lại thôi. Đã là những ngày cuối cùng của năm 2015 thật rồi. Năm mới ai cũng chúc nhau có nhiều cái mới. Nhưng sẽ chẳng có gì mới nếu chúng ta không tự làm mới, không tự thay đổi, dù chúng ta là ai. Kể cả khi có quý vị là những chức sắc trong Giáo hội nhưng vấn đề vẫn là thực chứng.

Con xin thành tâm ngồi tự nhẩm lại trong tâm mình bài “Kinh sám nguyện” trước khi gửi bài này đi ạ. Thêm một lần nữa con thành tâm xin được sám hối ạ.

TS Nguyễn Mạnh Hùng




Có 9 phản hồi đến “Người Tu Sĩ Xuất Gia Xin Hãy Nhìn Lại”

  1. Nguyen Thành đã nói

    Là Phật tử, được gặp minh Sư là may mắn. Nhưng muốn gặp được minh Sư thì cũng phải có phước báo. Phước báo là kính Phật trọng Tăng. Mình tu được bao nhiêu, phước đức đến đâu , đạo hạnh cao đến đâu mà phê bình qúy Tăng, qúy Ni. Ngưởi tu cũng chỉ là phàm Tăng, làm sao hoàn toản không có lỗi lầm. Qúy vị cứ Thầy Sư nào hơi có chút gì đó gọi là không thanh tịnh thì cho là tà. Thay vì tốn bút mực mà vẻ ra những điéu này thì nên tịnh tâm ý và tu cho chính mình, nhìn lại chính mình, đã làm gì lợi lạc cho đạo pháp và cho chúng sanh chưa? Kính

  2. Nguyễn Van Minh đã nói

    Bài viết là một hồi chuông cảnh tỉnh những vị tu sĩ cũng như cư sĩ , hãy hướng đến một Đạo Phật tốt đẹp hơn , nguyên chất hơn . Chính chúng ta đã làm cho Đạo Phật bị pha tạp rất nhiều mê tín dị đoan ......

  3. Dinh van tuan đã nói

    Người xuất gia, khi cất bước ra đi, là hướng đến phương trời cao rộng; tâm tính và hình hài không theo thế tục, không buông mình chìu theo mọi giá trị hư dối của thế gian, không cúi đầu khuất phục trước mọi cường quyền bạo lực. Một chút phù danh, một chút thế lợi, một chút an nhàn tự tại; đấy chỉ là những giá trị nhỏ bé, tầm thường và giả ngụy, mà ngay cả người đời nhiều kẻ còn vất bỏ không tiếc nuối để giữ tròn danh tiết. Chớ khoa trương bảo vệ Chánh pháp, mà thực tế chỉ là ôm giữ chùa tháp làm chỗ ẩn núp cho Ma vương, là nơi tụ hội của cặn bã xã hội. Chớ hô hào truyền pháp giảng kinh, thực chất là mượn lời Phật để xu nịnh vua quan, cầu xin một chút ân huệ dư thừa của thế tục, mua danh bán chức. Xưa kia, khi vua chúa bắt sư tăng cúi đầu nhận tước lộc của triều đình để làm tôi tớ cho vương hầu, chư Tổ đã sẳn sàng đặt đầu mình trước gươm bén, giữ vững khí tiết của người xuất gia, bước theo dấu chân vô úy, vô cầu, của các bậc Thánh Ðệ tử, được gói gọn trong thanh quy: Sa môn bất kính vương giả. Nhẫn nhịn đời nhưng không để cho quyền lực đen tối của đời sai sử. Tùy thuận thế gian, nhưng không tự đánh chìm trong dòng xoáy ô trược của thế gian. Các con hãy tự rèn luyện cho mình một tín tâm bất hoại; một đức tính dũng mãnh vô úy; nỗ lực tự huân tập trí tuệ bằng văn, tư, tu để nhìn rõ sự tướng chân ngụy, để thấy và biết rõ mình đang ở đâu, đang đi về đâu; không nhắm mắt phóng càn theo cỗ xe lộng lẫy bên ngoài nhưng rệu rã bên trong, đang lao xuống dốc dài không định hướng THẦY TUỆ SỸ

  4. Mong được đọc bài tiếp theo về cư sĩ , như tác gỉa hứa. Rất cám ơn người viết. Đây là những ý để tham khảo và nhắc nhở. Tùy người cảm nhận. Nên cám ơn là tốt nhất.

  5. hồ quế khanh đã nói

    K hiểu hêt thì đưng co share,minh lam đc như ng ta chưa,có dám từ bỏ quan ao đep,măc ao nâu chưa,co dam cạo đâu chưa,co dam ăn chay chưa.tât ca chỉ la phương tiên đê hoằng phap,đi giảng khăp noi đi bộ đc ah?thoi buoi k co đt liên lac bang niêm tin ah?phât tu đi chùa thi pai bit trọng tăng,k kinh trong tăng thi đen chua lam gi?đen đê tu chư k pai đen đê soi mói đê ý quý thầy

    • David DO đã nói

      Hồ Quế Khanh ơi chúc bạn 1 năm mới an lạc thân tâm - Nghe phản hồi của bạn mới thấy cái nhìn của bạn phủ đầy vô minh giới - Bài viết đó là lỗi lòng của rất nhiều cư sỹ tại gia và cái chúng ta cần và có như điều kiện cần và đủ để là 1 phật tử thuần thành và đi theo chánh pháp - Dùng phương tiện hoằng pháp nhưng khi để quàn chúng vào lưới ma quá nhiều và sâu khi đó chính quý thầy cũng không rút mình ra dc mà là đại họa cho sau này khi cái nhân đó trổ quả Năm mới an lạc và mong bạn sẽ có và thấy dc CHÁNH PHÁP cái đó mới giúp PHẬT ĐẠO - PHẬT HỌC và Thế TÔN khi nhập Niết Bàn mới nói là - Các Hàng ... Phải tự đốt đuốc mà đi và là cái mà Hằng hà sa số kiếp về sau PHẬT ĐẠO vẫn bất diệt trường tồn đó - Còn không là Chánh Pháp Thì chính các thầy Hoằng Pháp để hoại đạo Phật Đó - Nam Mô Cầu Xám Hối Bồ Tát Ma Ha Tát

  6. Cám ơn chú Hùng. Lo lắm chú à, không biết Phật giáo chúng ta đi về đâu. Người xuất sĩ cũng như người cư sĩ mà không chỉnh đón lại thì có lẽ Phật giáo của nhân loại sẽ đi vào tình trạng như Ấn Độ.

  7. PHAT- NGUYEN đã nói

    Bài viết rất hay rất khiêm tốn và tế nhị ( nhất là không nêu đích danh ai cả ) nếu ai sai thì sửa cả phật tử tai gia lẩn xuất gia , tôi xin trích một đoạn thơ của HUỲNH -GIÁO - CHỦ để chúng ta cùng đọc nhé :Đức Thích Ca xưa ở lầu đài, Nghiệm tứ khổ nên Ngài tầm Đạo. Lo tu tỉnh mặc ai khinh ngạo, Diệt lục căn đừng nhiễm lục trần. Chữ Sắc Thinh chớ có hầu gần, Hương với Vị xác trần nên lánh. Chữ Xúc Pháp treo gương Hiền Thánh, Tránh sáu đường cũng đặng về Thần. Từ xưa nay dạy chỉ nhiều lần, Mà lê thứ không lo chẳng liệu. Nhãn thấy sắc thường hay bận bịu, Tai ưa nghe những điệu âm thinh. Mắt với tai đều chọn đẹp xinh, Còn lỗ mũi ưa mùi êm dịu Đồ thơm tho nó ưa nó chịu, Chốn xạ hương hay lết lại gần. Lưỡi ưa ngon là chuyện ân cần, Đồ ngọt béo nó ưa nó mến. Thân tham sướng muốn tiền của đến, Đặng ăn xài cho phỉ tấm tình. Ý thì ưa sửa sắc soi hình, Với chức phận cho cao cho quí. Sáu đường ấy ở trong tâm ý, Ta mau mau dứt nó cho rồi. Nếu tỉnh tâm nào có mấy hồi, Mượn trí đạo đuổi ra khỏi xác. Dứt được nó ấy là giải thoát, Thì xác trần mới khỏi đọa đày. Cả tiếng kêu những kẻ trí tài, Hãy yên lặng bình tâm suy-nghĩ [lời Đức Thầy]

  8. Nhật Nguyệt đã nói

    Tranh luận .phải trái hơn thua được mất khen chê.tiền tài danh lợi không quan trọng nữa.mình chỉ đặt cho mình là con số 0.sự bình yên đối với mình là quan trong hơn bao giờ hết. Mình làm việc gì trước mình phải nghỉ.mình đang là ai. Mình phải có sự giám sát cho chính mình giật mình tỉnh thức, thôi thì " phản quan tự kỷ bổn phận sự thôi" ai ăn thì người đó no ai tu thì người đó nhờ. Mình rất sợ mang khẩu nghiệp. Và mang long đội sừng lắm. Thân người có khó được Phật pháp khó gặp...đó các bạn ạ.

  9. Nhật Bich đã nói

    Bài đọc rất đúng và sâu sắc, rất cảm ơn người viết đã lên tiếng, vẫn biêt sau bài viết sẽ có rất nhiều mất lòng từ cac Su Thầy, nhưng tôi vẫn Tin có số đông ủng hộ người viết bài như tôi. Đã xuất gia. Tu mà vẫn mong được Chua cao dẹp, xe hơi, iphone va được di du lich các nước, tự phong chức, tự khoác áo Thượng Toa.... Và nữa xin mỗi người Phật Tử chúng ta, hãy góp vài suy luan cho bài viết, mong đánh thức những người Tu Sĩ nhìn lại nếu như vô tình quên mình.

Câu hỏi ngẫu nhiên:    =  (Nhập số)  

Tags

Những bài viết nên xem:

 
 
 

Trang nhà không giữ bản quyền. Mọi hình thức sao chép đều được hoan nghênh.

Thư từ, bài vở đóng góp xin gửi về email:linhsonphatgiaocom@gmail.com